Bài giảng Ngữ văn 10 - Đọc văn: Tại lầu hoàng hạc tiễn mạnh hạo nhiên đi Quảng Lăng

(Thống nhất ở cái đẹp: cảnh đẹp, tgian đẹp, tbạn đẹp. Cảnh đẹp, hài hoà trong cả kgian, tgian, thế mà lòng người lại biệt li.Cảnh càng đẹp bao nhiêu thì lòng người càng buồn, càng thấm thía nỗi chia li xa cách bấy nhiêu. Nỗi thương nhớ lưu luyến vì vậy càng trở nên tha thiết.Không tả tình mà hữu tình là như thế)

 

ppt9 trang | Chia sẻ: huong20 | Lượt xem: 765 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung Bài giảng Ngữ văn 10 - Đọc văn: Tại lầu hoàng hạc tiễn mạnh hạo nhiên đi Quảng Lăng, để tải tài liệu về máy bạn hãy click vào nút TẢI VỀ
TAÏI LAÀU HOAØNG HAÏCTIEÃNMAÏNH HAÏO NHIEÂNÑI QUAÛNG LAÊNGÑOÏC VAÊNLÍ BAÏCHI.Giới thiệu chung:1. Tác giả Lí Bạch:701 – 762- Học rộng, biết nhiều- Tính hào phóng, thích ngao du- Sáng tác hơn 1000 bài thơ, đề tài phong phú ( chiến tranh, tình yêu, thiên nhiên, tiễn biệt ), hình tượng đẹp, độc đáo, cảnh sắc lung linh →Thi Tiên 2. Văn bản:a.Thể loại: thất ngôn tứ tuyệtb. Đề tài: tiễn bạn ( là đề tài khá thường trực trong thơ Lí Bạch, gần 150 bài)II. Đọc hiểu:1. Hai câu đầu: Khung cảnh tiễn đưa- Cố nhân: (bạn cũ,tri âm) xác định sự thân tình, thắm thiết giữa nhà thơ với bạn, gói ghém thái độ quí mến, trân trọng →gợi nỗi niềm lưu luyến, nhớ thương khi xa- Tây- Hoàng Hạc lâu: thắng cảnh nổi tiếng của Hồ Bắc (TQ),nơi gặp gỡ,nguồn đề tài không bao giờ cạn của các thi nhân- Yên hoa tam nguyệt: ước lệ tượng trưng(Hoa khói tháng ba) →cảnh đẹp của thiên nhiên cuối xuân →nét đẹp cổ điển của thơ Đường- há Dương Châu: (đến) chốn phồn hoa***Hai câu thơ kể ngắn gọn khung cảnh tiễn đưa, gợi sự chia tay trong im lặng, thấm đẫm tấm lòng người đưa tiễn(Thống nhất ở cái đẹp: cảnh đẹp, tgian đẹp, tbạn đẹp. Cảnh đẹp, hài hoà trong cả kgian, tgian, thế mà lòng người lại biệt li.Cảnh càng đẹp bao nhiêu thì lòng người càng buồn, càng thấm thía nỗi chia li xa cách bấy nhiêu. Nỗi thương nhớ lưu luyến vì vậy càng trở nên tha thiết.Không tả tình mà hữu tình là như thế)2. Hai câu sau: Nỗi niềm sau cuộc chia tay- Hình ảnh đối: Cô phàm bích không tận > < (cánh buồm cô độc, lẻ loi)(bầu trời xanh biếc)→sự lẻ loi trong tâm cảnh người đi, kẻ ở- Duy kiến: chỉ nhìn thấy -Trường giang- thiên tế lưu ( dòng sông chảy bên trời): dòng sông trong tâm tưởng →tâm trạng bàng hoàng, sững sờ, cô đơn, trống vắng của tác giả khi bạn khuất xa*** Hai câu thơ không nói tình mà ta thấy tình, không nói buồn mà ta thấy nỗi buồn mênh mông trĩu nặngtình và cảnh ở đây đã hoà vào làm một→đây là chỗ thần của thơ Đường(ý tại ngôn ngoại)GHI NHỚ: SGK

File đính kèm:

  • pptHoang_Hac_Lau_tong_Manh_Hao_Nhien_chi_Quang_Lang.ppt