Ngữ văn - Tiết 118: Nghị luận về tác phẩm truyện (hoặc đoạn trích)

Công việc vất vả, có những đóng góp quan trọng cho đất nước như thế nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn. Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường, nhỏ bé so với bao người khác. Bởi thế, anh ngượng ngùng khi ông hoạ sĩ già phác thảo chân dung của mình vào cuốn sổ tay. Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho hoạ sĩ những người đáng để vẽ hơn mình. Đó là ông kĩ sư ở vườn rau dưới Sa Pa vượt qua bao khó khăn, vất vả để tạo ra những củ su hào to hơn, ngon hơn cho nhân dân toàn miền Bắc, là anh cán bộ khí tượng dưới trung tâm suốt mười một năm nay chuyên tâm nghiên cứu và thiết lập một bản đồ sét. Dù còn trẻ tuổi, anh thấm thía cái nghĩa, cái tình cảm của đất Sa Pa mà mình được sinh ra, lớn lên, thấm thía sự hi sinh lặng thầm của những con người ngày đêm làm việc, lo nghĩ cho đất nước.

Bằng một cốt truyện khá nhẹ nhàng, những chi tiết chân thực, tinh tế, bằng ngôn ngữ đối thoại sinh động, Nguyễn Thành Long đã kể lại một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thú vị với Sa Pa lặng lẽ. Chưa đầy ba mươi phút tiếp xúc với anh thanh niên khiến người hoạ sĩ già thêm suy ngẫm về vẻ đẹp cuộc đời mà mình không bao giờ thể hiện hết được, khiến cô kĩ sư trẻ lòng bao cảm mến, bâng khuâng. Với truyện ngắn này, phải chăng nhà văn muốn khẳng định: Cuộc sống của chúng ta được làm nên từ bao phấn đấu, hi sinh lớn lao và thầm lặng? Những con người cần mẫn, nhiệt thành như anh thanh niên ấy thật đáng trân trọng, thật đáng tin yêu.

 

 

ppt30 trang | Chia sẻ: minhanh89 | Lượt xem: 627 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Ngữ văn - Tiết 118: Nghị luận về tác phẩm truyện (hoặc đoạn trích), để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn hãy click vào nút TẢi VỀ
i lên thăm “ nhà ” mình và hồn nhiên kể về công việc, cuộc sống của mình, của bạn bè nơi Sa Pa lặng lẽ. Chúng ta khó có thể quên việc làm đầu tiên của anh thanh niên khi có khách lên thăm nơi ở của mình: hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái chưa hề quen biết. “ Anh con trai, rất tự nhiên như một người bạn đã quen thân, trao bó hoa đã cắt cho người con gái, và cũng rất tự nhiên, cô đỡ lấy”. Củ tam thất gửi bác lái xe, làn trứng, bó hoa tiễn người hoạ sĩ gà, cô gái trẻ tiếp tục hành trình, đó là những kỉ niệm của một tấm lòng sốt sắng, tận tình đáng quý.Công việc vất vả, có những đóng góp quan trọng cho đất nước như thế nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn. Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường, nhỏ bé so với bao người khác. Bởi thế, anh ngượng ngùng khi ông hoạ sĩ già phác thảo chân dung của mình vào cuốn sổ tay. Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho hoạ sĩ những người đáng để vẽ hơn mình. Đó là ông kĩ sư ở vườn rau dưới Sa Pa vượt qua bao khó khăn, vất vả để tạo ra những củ su hào to hơn, ngon hơn cho nhân dân toàn miền Bắc, là anh cán bộ khí tượng dưới trung tâm suốt mười một năm nay chuyên tâm nghiên cứu và thiết lập một bản đồ sét. Dù còn trẻ tuổi, anh thấm thía cái nghĩa, cái tình cảm của đất Sa Pa mà mình được sinh ra, lớn lên, thấm thía sự hi sinh lặng thầm của những con người ngày đêm làm việc, lo nghĩ cho đất nước.Bằng một cốt truyện khá nhẹ nhàng, những chi tiết chân thực, tinh tế, bằng ngôn ngữ đối thoại sinh động, Nguyễn Thành Long đã kể lại một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thú vị với Sa Pa lặng lẽ. Chưa đầy ba mươi phút tiếp xúc với anh thanh niên khiến người hoạ sĩ già thêm suy ngẫm về vẻ đẹp cuộc đời mà mình không bao giờ thể hiện hết được, khiến cô kĩ sư trẻ lòng bao cảm mến, bâng khuâng. Với truyện ngắn này, phải chăng nhà văn muốn khẳng định: Cuộc sống của chúng ta được làm nên từ bao phấn đấu, hi sinh lớn lao và thầm lặng? Những con người cần mẫn, nhiệt thành như anh thanh niên ấy thật đáng trân trọng, thật đáng tin yêu. ( Quỳnh Tâm)Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)Më bµiTh©n bµiKÕt bµiC©uNDPhÇnNªu V§NLNªu luËn ®iÓmC« ®óc luËn ®iÓmI. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc ®o¹n trÝch)V¨n b¶n 	(SGK Tr 61).2. NhËn xÐt* VÊn ®Ò nghÞ luËn: Nh÷ng phÈm chÊt, ®øc tÝnh ®Ñp ®Ï ®¸ng yªu cña anh thanh niªn trong truyÖn ng¾n “LÆng lÏ SaPa” cña NguyÔn Thµnh Long.Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch) Dï ®­îc miªu t¶ nhiÒu hay Ýt trùc tiÕp hay gi¸n tiÕp, nh©n vËt nµo cña “LÆng lÏ SaPa” còng hiÖn lªn víi nÐt cao quý ®¸ng kh©m phôc.Trong ®ã, anh thanh niªn lµm c«ng t¸c khÝ t­îng kiªm vËt lý ®Þa cÇu – nh©n vËt chÝnh cña t¸c phÈm - ®· ®Ó l¹i cho chóng ta nhiÒu Ên t­îng khã phai mê.C©u nªu V§NLLuËn ®iÓm 1: Tr­íc tiªn, nh©n vËt anh thanh niªn nµy ®Ñp ë tÊm lßng yªu ®êi, yªu nghÒ, ë tinh thÇn tr¸ch nhiÖm cao víi c«ng viÖc l¾m gian khæ cóa m×nh.LuËn ®iÓm 2: Nh­ng anh thanh niªn nµy thËt ®¸ng yªu ë nçi “thÌm ng­êi”, lßng hiÕu kh¸ch ®Õn nång nhiÖt, ë sù quan t©m ®Õn ng­êi kh¸c mét c¸ch chu ®¸o.LuËn ®iÓm 3: C«ng viÖc vÊt v¶, cã nh÷ng ®ãng gãp quan träng cho ®Êt n­íc nh­ thÕ nh­ng ng­êi thanh niªn hiÕu kh¸ch vµ s«i næi Êy l¹i rÊt khiªm tèn.Cuéc sèng cña chóng ta ®­îc lµm nªn tõ bao phÊn ®Êu, hi sinh lín lao vµ thÇm lÆng? Nh÷ng con ng­êi cÇn mÉn, nhiÖt thµnh nh­ anh thanh niªn Êy thËt ®¸ng tr©n träng, thËt ®¸ng tin yªu.C©u nªu luËn ®iÓmC©u c« ®óc luËn ®iÓm(1)Gấp lại truyện ngắn “ Lặng lẽ Sa Pa” , lòng ta cứ xao xuyến , vấn vương trước vẻ đẹp của những con người , trước những tình cảm chân tình, nồng hậu trong một cuộc sống đầy tin yêu.(2) Viết về một mảng hiện thực trên miền đất Sa Pa trong giai đoạn xây dựng chủ nghĩa xã hội và chống chiến tranh phá hoại của đế quốc Mĩ , thiên truyện như muốn nói với ta rằng : Bên trong vẻ lặng lẽ của núi rừng, cuộc sống ở đây chứa bao vẻ đẹp đáng yêu, đang có không ít sự hi sinh thầm lặng.(3) Dù được miêu tả nhiều hay ít, trực tiếp hay gián tiếp, nhân vật nào của “Lặng lẽ Sa Pa” cũng hiện lên với nét cao quý đáng khâm phục. (4)Trong đó, anh thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu – nhân vật chính của tác phẩm – đã để lại cho chúng ta nhiều ấn tượng khó phai mờ.(1)Trước tiên nhân vật anh thanh niên này đẹp ở tấm lòng yêu đời, yêu nghề, ở tinh thần trách nhiệm cao với công việc lắm gian khổ của mình. (2)Trong lời giới thiệu với ông hoạ sĩ già và cô gái, bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian” . (3)Đã mấy năm nay, anh sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét, bốn bề chỉ có cây cỏ và mây mù lạnh lẽo.(4) Công việc của anh hàng ngày là đo gió, đo nhiệt độ, đo mưa, đo nắng rồi ghi chép, rồi gọi vào máy bộ đàm báo về trung tâm.(5) Nhiều mùa, nhiều đêm anh phải đối chọi với gió tuyết và lặng im. Vậy mà anh rất yêu công việc của mình. (6)Chúng ta hãy nghe lời nói của anh thanh niên với ông hoạ sĩ: “(...) khi ta làm việc, ta với vông việc là đôi, sao gọi là một mình được ? Huống chi việc của cháu gắn lền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia, Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất ”.(7) Còn đây là tâm sự của anh với cô kĩ sư trẻ : “ ( ... )lúc nào tôi cũng có người trò chuyện. Nhghĩa là có sách ấy mà !”.(8) Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc, vẫn biết sắp xếp, lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn định .(9) Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách. thỉnh thoảng xuống đường, tìm gặp bác lái xe cùng hành khách để trò chuyện cho nguôi nỗi nhớ nhà, vợi bớt cô ®¬n (1)Sống trong hoàn cảnh như thế, sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn. (2)Nhưng anh thanh niên này thật đánh yêu ở nỗi “ thèm người” , lòng hiếu khách đến nồng nhiệt, ở sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo.(3) Ngay từ những phút gặp gỡ ban đầu, lòng mến khách, nhiệt tình của anh đã gây được thiện cảm tự nhiên đối với ngưới hoạ sĩ già, cô kĩ sư trẻ. (4)Niềm vui được đón khách dào dạt trong lòng anh, toát lên trên nét mặt, qua từng cử chỉ.(5) Anh biếu bác lái xe củ tam thất để mang về cho vợ bác mới ốm dậy. (6)Anh mừng quýnh đón quyển sách bác mua hộ. (7)Anh hồ hởi đón mọi người lên thăm “ nhà ” mình và hồn nhiên kể về công việc, cuộc sống của mình, của bạn bè nơi Sa Pa lặng lẽ. (8)Chúng ta khó có thể quên việc làm đầu tiên của anh thanh niên khi có khách lên thăm nơi ở của mình: hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái chưa hề quen biết. “ Anh con trai, rất tự nhiên như một người bạn đã quen thân, trao bó hoa đã cắt cho người con gái, và cũng rất tự nhiên, cô đỡ lấy”. (9)Củ tam thất gửi bác lái xe, làn trứng, bó hoa tiễn người hoạ sĩ gà, cô gái trẻ tiếp tục hành trình, đó là những kỉ niệm của một tấm lòng sốt sắng, tận tình đáng quý.(1)Công việc vất vả, có những đóng góp quan trọng cho đất nước như thế nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn. (2)Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường, nhỏ bé so với bao người khác. (3)Bởi thế, anh ngượng ngùng khi ông hoạ sĩ già phác thảo chân dung của mình vào cuốn sổ tay. (4)Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho hoạ sĩ những người đáng để vẽ hơn mình.(5) Đó là ông kĩ sư ở vườn rau dưới Sa Pa vượt qua bao khó khăn, vất vả để tạo ra những củ su hào to hơn, ngon hơn cho nhân dân toàn miền Bắc, là anh cán bộ khí tượng dưới trung tâm suốt mười một năm nay chuyên tâm nghiên cứu và thiết lập một bản đồ sét. (6)Dù còn trẻ tuổi, anh thấm thía cái nghĩa, cái tình cảm của đất Sa Pa mà mình được sinh ra, lớn lên, thấm thía sự hi sinh lặng thầm của những con người ngày đêm làm việc, lo nghĩ cho đất nước.(1)Bằng một cốt truyện khá nhẹ nhàng, những chi tiết chân thực, tinh tế, bằng ngôn ngữ đối thoại sinh động, Nguyễn Thành Long đã kể lại một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thú vị với Sa Pa lặng lẽ. (2)Chưa đầy ba mươi phút tiếp xúc với anh thanh niên khiến người hoạ sĩ già thêm suy ngẫm về vẻ đẹp cuộc đời mà mình không bao giờ thể hiện hết được, khiến cô kĩ sư trẻ lòng bao cảm mến, bâng khuâng. (3)Với truyện ngắn này, phải chăng nhà văn muốn khẳng định: Cuộc sống của chúng ta được làm nên từ bao phấn đấu, hi sinh lớn lao và thầm lặng?(4) Những con người cần mẫn, nhiệt thành như anh thanh niên ấy thật đáng trân trọng, thật đáng tin yêu. ( Quỳnh Tâm)Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)Më bµiTh©n bµiKÕt bµiC©uHÖ thèng luËn ®iÓm râ rµng, ng¾n gän.NDPhÇnNªu V§NLNªu luËn ®iÓmC« ®óc luËn ®iÓmC©u 3, 4 (§o¹n I)C©u 1 (§o¹n II)C©u 2 (§o¹n III)C©u 1 (§o¹n IV)C©u 3, 4 (§o¹n V)I. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n 	(SGK Tr 61).2. NhËn xÐtNhËn xÐt ®¸nh gi¸ vÒ nh©n vËt anh thanh niªn* VÊn ®Ò nghÞ luËn: Nh÷ng phÈm chÊt, ®øc tÝnh ®Ñp ®Ï ®¸ng yªu cña anh thanh niªn trong truyÖn ng¾n “LÆng lÏ SaPa” cña NguyÔn Thµnh Long.Gấp lại truyện ngắn “ Lặng lẽ Sa Pa” , lòng ta cứ xao xuyến , vấn vương trước vẻ đẹp của những con người , trước những tình cảm chân tình, nồng hậu trong một cuộc sống đầy tin yêu. Viết về một mảng hiện thực trên miền đất Sa Pa trong giai đoạn xây dựng chủ nghĩa xã hội và chống chiến tranh phá hoại của đế quốc Mĩ , thiên truyện như muốn nói với ta rằng : Bên trong vẻ lặng lẽ của núi rừng, cuộc sống ở đây chứa bao vẻ đẹp đáng yêu, đang có không ít sự hi sinh thầm lặng. Dù được miêu tả nhiều hay ít, trực tiếp hay gián tiếp, nhân vật nào của “Lặng lẽ Sa Pa” cũng hiện lên với nét cao quý đáng khâm phục. Trong đó, anh thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu – nhân vật chính của tác phẩm – đã để lại cho chúng ta nhiều ấn tượng khó phai mờ.Trước tiên nhân vật anh thanh niên này đẹp ở tấm lòng yêu đời, yêu nghề, ở tinh thần trách nhiệm cao với công việc lắm gian khổ của mình. Trong lời giới thiệu với ông hoạ sĩ già và cô gái, bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian” . Đã mấy năm nay, anh sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét, bốn bề chỉ có cây cỏ và mây mù lạnh lẽo. Công việc của anh hàng ngày là đo gió, đo nhiệt độ, đo mưa, đo nắng rồi ghi chép, rồi gọi vào máy bộ đàm báo về trung tâm. Nhiều mùa, nhiều đêm anh phải đối chọi với gió tuyết và lặng im. Vậy mà anh rất yêu công việc của mình. Chúng ta hãy nghe lời nói của anh thanh niên với ông hoạ sĩ: “(...) khi ta làm việc, ta với vông việc là đôi, sao gọi là một mình được ? Huống chi việc của cháu gắn lền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia, Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất ”. Còn đây là tâm sự của anh với cô kĩ sư trẻ : “ ( ... )lúc nào tôi cũng có người trò chuyện. Nhghĩa là có sách ấy mà !”. Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc, vẫn biết sắp xếp, lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn định . Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách. thỉnh thoảng xuống đường, tìm gặp bác lái xe cùng hành khách để trò chuyện cho nguôi nỗi nhớ nhà, vợi bớt cô ®¬n Sống trong hoàn cảnh như thế, sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn. Nhưng anh thanh niên này thật đánh yêu ở nỗi “ thèm người” , lòng hiếu khách đến nồng nhiệt, ở sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo. Ngay từ những phút gặp gỡ ban đầu, lòng mến khách, nhiệt tình của anh đã gây được thiện cảm tự nhiên đối với ngưới hoạ sĩ già, cô kĩ sư trẻ. Niềm vui được đón khách dào dạt trong lòng anh, toát lên trên nét mặt, qua từng cử chỉ. Anh biếu bác lái xe củ tam thất để mang về cho vợ bác mới ốm dậy. Anh mừng quýnh đón quyển sách bác mua hộ. Anh hồ hởi đón mọi người lên thăm “ nhà ” mình và hồn nhiên kể về công việc, cuộc sống của mình, của bạn bè nơi Sa Pa lặng lẽ. Chúng ta khó có thể quên việc làm đầu tiên của anh thanh niên khi có khách lên thăm nơi ở của mình: hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái chưa hề quen biết. “ Anh con trai, rất tự nhiên như một người bạn đã quen thân, trao bó hoa đã cắt cho người con gái, và cũng rất tự nhiên, cô đỡ lấy”. Củ tam thất gửi bác lái xe, làn trứng, bó hoa tiễn người hoạ sĩ gà, cô gái trẻ tiếp tục hành trình, đó là những kỉ niệm của một tấm lòng sốt sắng, tận tình đáng quý.Công việc vất vả, có những đóng góp quan trọng cho đất nước như thế nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn. Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường, nhỏ bé so với bao người khác. Bởi thế, anh ngượng ngùng khi ông hoạ sĩ già phác thảo chân dung của mình vào cuốn sổ tay. Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho hoạ sĩ những người đáng để vẽ hơn mình. Đó là ông kĩ sư ở vườn rau dưới Sa Pa vượt qua bao khó khăn, vất vả để tạo ra những củ su hào to hơn, ngon hơn cho nhân dân toàn miền Bắc, là anh cán bộ khí tượng dưới trung tâm suốt mười một năm nay chuyên tâm nghiên cứu và thiết lập một bản đồ sét. Dù còn trẻ tuổi, anh thấm thía cái nghĩa, cái tình cảm của đất Sa Pa mà mình được sinh ra, lớn lên, thấm thía sự hi sinh lặng thầm của những con người ngày đêm làm việc, lo nghĩ cho đất nước.Bằng một cốt truyện khá nhẹ nhàng, những chi tiết chân thực, tinh tế, bằng ngôn ngữ đối thoại sinh động, Nguyễn Thành Long đã kể lại một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thú vị với Sa Pa lặng lẽ. Chưa đầy ba mươi phút tiếp xúc với anh thanh niên khiến người hoạ sĩ già thêm suy ngẫm về vẻ đẹp cuộc đời mà mình không bao giờ thể hiện hết được, khiến cô kĩ sư trẻ lòng bao cảm mến, bâng khuâng. Với truyện ngắn này, phải chăng nhà văn muốn khẳng định: Cuộc sống của chúng ta được làm nên từ bao phấn đấu, hi sinh lớn lao và thầm lặng? Những con người cần mẫn, nhiệt thành như anh thanh niên ấy thật đáng trân trọng, thật đáng tin yêu. ( Quỳnh Tâm)Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)Më bµiTh©n bµiKÕt bµiC©uHÖ thèng luËn ®iÓm râ rµng, ng¾n gän.NDPhÇnNªu V§NLNªu luËn ®iÓmC« ®óc luËn ®iÓmC©u 3, 4 (§o¹n I)C©u 1 (§o¹n II)C©u 2 (§o¹n III)C©u 1 (§o¹n IV)C©u 3, 4 (§o¹n V)NhËn xÐt ®¸nh gi¸ vÒ nh©n vËt anh thanh niªnI. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch. V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐt=> NghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc ®o¹n trÝch). Lµ tr×nh bµy nh÷ng nhËn xÐt, ®¸nh gi¸ cña m×nh vÒ nh©n vËt, sù kiÖn, chñ ®Ò hay nghÖ thuËt cña mét t¸c phÈm cô thÓ.=> C¬ së: Nh÷ng nhËn xÐt, ®¸nh gi¸ vÒ truyÖn ph¶i xuÊt ph¸t tõ ý nghÜa cña cèt truyÖn, tÝnh c¸ch, sè phËn cña nh©n vËt vµ nghÖ thuËt trong t¸c phÈm.Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)Më bµiTh©n bµiKÕt bµiC©uHÖ thèng luËn ®iÓm râ rµng, ng¾n gän.NDPhÇnNªu V§NLNªu luËn ®iÓmC« ®óc luËn ®iÓmC©u 3, 4 (§o¹n I)C©u 1 (§o¹n II)C©u 2 (§o¹n III)C©u 1 (§o¹n IV)C©u 3, 4 (§o¹n V)NhËn xÐt ®¸nh gi¸ vÒ nh©n vËt anh thanh niªnDÉn d¾t -> V§NLC¸ch triÓn khaiI. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtBµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)C©u hái th¶o luËn nhãmX¸c ®Þnh hÖ thèng luËn cø, c¸ch triÓn khai, c¸c phÐp lËp luËn trong mçi luËn ®iÓm phÇn th©n bµi?I. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐt123B¾t ®Çu210Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)PhiÕu häc tËpNhãm: LuËn ®iÓm 1LuËn cøC¸ch triÓn khai PhÐp lËp luËnNh©n vËt anh thanh niªn ®Ñp ë lßng yªu ®êi, yªu nghÒ, tinh thÇn tr¸ch nhiÖm víi c«ng viÖc.I. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtBµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)Anh thanh niªn ®¸ng yªu ë nçi “thÌm ng­êi”, lßng hiÕu kh¸ch, sù quan t©m chu ®¸o víi mäi ng­êi.I. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtPhiÕu häc tËpNhãm: LuËn ®iÓm 2LuËn cøC¸ch triÓn khai PhÐp lËp luËnBµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)Ng­êi thanh niªn Êy rÊt khiªm tènPhiÕu häc tËpNhãm: I. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtLuËn ®iÓm 3LuËn cøC¸ch triÓn khai PhÐp lËp luËnBµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)§¸p ¸n: LuËn ®iÓm 1LuËn cøC¸ch triÓn khai PhÐp lËp luËnNh©n vËt anh thanh niªn ®Ñp ë lßng yªu ®êi, yªu nghÒ, tinh thÇn tr¸ch nhiÖm víi c«ng viÖc.+ Cuéc sèng c« ®éc+ C«ng viÖc vÊt v¶+ Yªu c«ng viÖc, suy nghÜ ®óng ®¾n vÒ c«ng viÖc+ Tæ chøc cuéc sèng ng¨n n¾pDiÔn dÞchPh©n tÝch, chøng minhI. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtBµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)DiÔn dÞchPh©n tÝch, chøng minhI. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtLuËn ®iÓm 2LuËn cøC¸ch triÓn khai PhÐp lËp luËnAnh thanh niªn ®¸ng yªu ë nçi “thÌm ng­êi”, lßng hiÕu kh¸ch, sù quan t©m chu ®¸o víi mäi ng­êi MÕn kh¸ch ngay tõ phót gÆp gì ban ®Çu Chu ®¸o víi vî b¸c l¸I xe TiÕp ®ãn mäi ng­êi niÒm n맸p ¸n: Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)LuËn ®iÓm 3LuËn cøC¸ch triÓn khai PhÐp lËp luËnNg­êi thanh niªn Êy rÊt khiªm tèn+ Cho ®ãng gãp cña m×nh lµ nhá bÐ+ Khi ho¹ sÜ muèn vÏ ch©n dung m×nh th× giíi thiÖu nh÷ng ng­êi kh¸c ®¸ng vÏ h¬n.Ph©n tÝch, chøng minhDiÔn dÞch I. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐt§¸p ¸n: Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)Më bµiTh©n bµiKÕt bµiC©uHÖ thèng luËn ®iÓm râ rµng, ng¾n gän.NDPhÇnNªu V§NLNªu luËn ®iÓmC« ®óc luËn ®iÓmC©u 3, 4 (§o¹n I)C©u 1 (§o¹n II)C©u 2 (§o¹n III)C©u 1 (§o¹n IV)C©u 3, 4 (§o¹n V)NhËn xÐt ®¸nh gi¸ vÒ nh©n vËt anh thanh niªnDÉn d¾t -> V§NLDiÔn dÞch (nªu ý kh¸i qu¸t, ph©n tÝch, chøng minh)DÉn d¾t -> C« ®óc L§(tæng hîp)C¸ch triÓn khaiI. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtBµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)Më bµiTh©n bµiKÕt bµiC©uHÖ thèng luËn ®iÓm râ rµng, ng¾n gän.NDPhÇnNªu V§NLNªu luËn ®iÓmC« ®óc luËn ®iÓmC©u 3, 4 (§o¹n I) NhËn xÐt, ®¸nh gi¸ vÒ nh©n vËt anh thanh niªn.C©u 1 (§oan II)C©u 2 (§o¹n III)C©u 1 (§o¹n IV)C©u 3, 4 (§o¹n V)C¸ch triÓn khai LËp luËnChÆt chÏ, c¸c luËn ®iÓm ®­îc ph©n tÝch, chøng minh, thuyÕt phôcLuËn cøBè côcX¸c ®¸ng, sinh ®éngChÆt chÏ, m¹ch l¹cLêi v¨nChÝnh x¸c, gîi c¶mI. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtDiÔn dÞchDÉn d¾t -> V§NLDÉn d¾t -> C« ®óc L§ (tæng hîp)Bµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)* NghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc ®o¹n trÝch). Lµ tr×nh bµy nh÷ng nhËn xÐt, ®¸nh gi¸ cña m×nh vÒ nh©n vËt, sù kiÖn, chñ ®Ò hay nghÖ thuËt cña mét t¸c phÈm cô thÓ.=> C¬ së:+ Nh÷ng nhËn xÐt ®¸nh gi¸ ph¶i xuÊt ph¸t tõ ý nghÜa cña cèt truyÖn, tÝnh c¸ch, sè phËn cña nh©n vËt vµ nghÖ thuËt trong t¸c phÈm.=> Yªu cÇu: + C¸c nhËn xÐt ®¸nh gi¸ ph¶i râ rµng, ®óng ®¾n, cã luËn cø vµ lËp luËn thuyÕt phôc.+ Bè côc m¹ch l¹c, lêi v¨n ph¶i chuÈn x¸c, gîi c¶m.I. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch. V¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐtBµi 23. TiÕt 118. TËp lµm v¨nNghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (HoÆc ®o¹n trÝch)NghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc ®o¹n trÝch). Lµ tr×nh bµy nh÷ng nhËn xÐt, ®¸nh gi¸ cña m×nh vÒ nh©n vËt, sù kiÖn, chñ ®Ò hay nghÖ thuËt cña mét t¸c phÈm cô thÓ.+ Nh÷ng nhËn xÐt ®¸nh gi¸ ph¶i xuÊt ph¸t tõ ý nghÜa cña cèt truyÖn, tÝnh c¸ch, sè phËn cña nh©n vËt vµ nghÖ thuËt trong t¸c phÈm.+ C¸c nhËn xÐt ®¸nh gi¸ ph¶i râ rµng, ®óng ®¾n, cã luËn cø vµ lËp luËn thuyÕt phôc.+ Bè côc m¹ch l¹c, lêi v¨n ph¶i chuÈn x¸c, gîi c¶m.I. T×m hiÓu bµi nghÞ luËn vÒ t¸c phÈm truyÖn (hoÆc) ®o¹n trÝch.Đọc v¨n b¶n (SGK Tr 61).2. NhËn xÐt 3. Ghi nhí(SGK Tr.63)Ghi nhíII. LuyÖn tËpBµi tËp 1: (SGK- Tr63) Đoạn văn: Từ việc miêu tả hoạt động của các nhân vật , Nam Cao đã gián tiếp đưa ra một tình thế lựa chọn đối với lão Hạc mà các dấu hiệu của nó đã được chuẩn bị ngay từ đầu. Đó là việc giải quết cái sống và cái chết: sống liệu có giữ được mảnh vườn cho con mà vẫn có cái để mà ăn hay không ( bán mất mảnh vườn sẽ là một trọng tội không thể tha thứ được trong lương tâm của lão đối với người vợ đã khuất và đứa con đang ở xa ); hay là chết thì sẽ giữ được mảnh v

File đính kèm:

  • pptNGHI LUAN VE TP TRUYEN.ppt